
Mình từng thất vọng về người
ấy, nhưng mình đã vượt qua được, và hiện giờ tụi mình đang tốt đẹp
đấy!
Hồi cấp II, hắn chủ động bắn tiếng làm quen mình. "Tình củm" theo
tụi mình lên cấp III, mọi người đều biết và mình rất hạnh phúc.
Đùng một cái, hắn nói lời chia tay. Mọi thứ cứ như đang sụp đổ. Quá
thất vọng, nhưng mình không nói lời nào (kể cả vài câu giận hờn,
trách móc...).
Sau đó, mình cảm thấy ghét hắn kinh khủng. Hắn thật là tồi tệ, xấu
xa, độc ác, bịp bợm. Mình tâm sự với nhỏ bạn thân. Nhỏ phân tích
hắn là một tên lăng nhăng, chẳng đàng hoàng đâu. Mình ngồi suy nghĩ
lại, và gật gù: "Mình ngốc thật, hắn chẳng xứng với mình".
Rồi sự việc chia tay bắt đầu lan truyền. Theo lời một người bạn,
hắn dám tuyên bố là chủ động bỏ mình. Người bạn đó còn hỏi: "Có
thật vậy không? Mày bị nó bỏ hả? Hay là nó xạo?" Tự nhiên mình muốn
hét lên, đánh hắn thật đau.
Nhưng chẳng còn can đảm và sức lực nữa. Nước mắt mình chực tuôn ra
nhưng mình cố nén lại. Tối đó, về nhà mình trốn trong phòng khóc
rất nhiều. Hắn nói như vậy khác nào đang đề cao bản thân của hắn và
hạ thấp danh dự của mình.
Mấy tuần sau đó, mình chẳng nói với hắn câu nào. Đi qua gặp nhau
chỉ im lặng, xem như không quen biết. Trước tình hình đó hắn chủ
động làm lành. Bản thân mình đang căm ghét hắn mà hắn đòi làm bạn
với mình.
Mình đã muốn từ chối. Nhưng ánh mắt của hắn quá chân thành, thế là
mình quyết định hồi tưởng lại những kỉ niệm tốt đẹp về hắn: những
buổi hai đứa đi ăn kem, cùng đi leo núi, cắm trại, những món quà
xinh xắn, những câu nói bông đùa vui vẻ... Và mình gật đầu đồng
ý.