
Nhiều người ví những cuộc tình kéo dài giống như một cuộc đua
marathon với vô số chướng ngại vật trên đường, khiến không ít vận
động viên ngán ngẩm bỏ cuộc giữa chừng...
Tớ gặp nhỏ trong lớp phụ đạo. Thấy nhỏ ngộ ngộ, tớ quay xuống...
chỉ bài để kiếm cớ nói chuyện. Thế là quen.
Sau đó, nhỏ hay tìm cách bắt chuyện khiến tớ mừng như bắt được
vàng. Được một thời gian, nhỏ lại chuyển tông sang hỏi V. - thằng
bạn thân của tớ. Thì ra nhỏ "mết" anh chàng!
Khi tớ nói V. đã có ấy rồi thì nhỏ không tin, lại còn bảo tớ
"xạo". Nhìn nhỏ cố gắng ghi điểm với thằng bạn thân, tớ đau lòng
lắm.
Lần nọ, lúc đang đi chung, nhỏ đột ngột xỉu do bị hạ đường huyết.
Khi biết nhỏ nhịn ăn sáng để mua quà sinh nhật cho V., tớ giận quá,
lớn tiếng: "Sao bà dại thế! Đã nói là thằng V. có bồ rồi, mọi nỗ
lực của bà đều là công cốc. Tỉnh lại đi!".
Nhỏ lặng đi rồi quát lên: "Ông mới cần tỉnh lại đó. Tui không muốn
dây dưa với ông nữa.".
Từ đó, nhỏ không thèm đi chung với tớ nữa.
Được 3 tháng thì nhỏ làm lành, còn "làm mai" cho tớ nhỏ C, nhỏ
T... Sau đó, nhỏ bắt cặp với Q rồi lại với N, với Đ... Nhỏ chẳng
cáp đôi với ai được lâu dù lần nào nhỏ cũng nghiêm túc.
Một ngày nọ, nhỏ bẽn lẽn thú nhận với tớ: "Hình như là... tui mến
ông". Thế là chúng tớ thành một đôi bởi suốt 4 năm qua, tớ chưa khi
nào thôi mến nhỏ.
Bạn thấy đấy, chiến thắng chỉ dành cho những người biết kiên trì,
nhất là khi
tình yêu cũng giống như một cuộc marathon đường
dài!