Con trai hay trách con gái là thích giận hờn
vô cớ. Nhưng con trai có khi nào thử tìm hiểu nguyên nhân
chưa?
Ai bảo cứ thật thà quá?
Khi trời mưa, con gái quên đem dù. Con trai hí hửng cầm dù bước
ra khỏi lớp. Tỏ vẻ quan tâm, con trai nói: "Cậu dùng tạm dù của tớ
nhé". Lịch sự, con gái trả lời: "Thôi, không được đâu, cậu sẽ bị
ướt đó…ờ…lát nữa tạnh, mình về cũng được mà…". Nếu như con trai cứ
thế ra đi thì ngày mai lên lớp, con gái nhìn con trai bằng ánh mắt
hình viên đạn cũng là chuyện…bình thường thôi.
Dạo này con gái lên mạng, thấy con trai sao thức khuya quá. Hỏi
ra thì biết con trai đang làm bài tập. Thấy tội tội, con gái gởi
cho con trai mấy tấm hình nghệ thuật hy vọng làm quà để con trai
giải tỏa stress. Ai dè, con trai phán cho câu: "Mấy tấm hình này tớ
coi lâu rồi". Có cần phải thật thà vậy không con trai?
Ai bảo cứ vô tâm?
Con trai cứ nhắn tin bảo là: "Tớ nhớ cậu lắm". Một hai cái tin
con gái còn cảm động nhưng cứ chót lưỡi đầu môi thì con gái cũng
khó chịu lắm chứ bộ. Đừng tưởng con gái chỉ yêu bằng lỗ tai thôi,
con gái còn yêu bằng mắt nữa. Hành động quan tâm (nhưng đừng thái
hóa) của con trai mới thật sự hữu hiệu để bày tỏ tình cảm với con
gái. Con gái vốn nhạy cảm mà.
Đôi lúc, những cái giận hờn dễ thương, bất chợt, nhẹ nhàng của
con gái lại làm con trai lo sốt vó. Nhưng điều gì mau đến thì cũng
dễ đi thôi, chỉ cần con trai biết mềm mỏng và chịu nghĩ một chút
đến suy tư của con gái thì con gái mau chóng mỉm cười với con trai
thôi.