
Chân em vẫn chạm đất, đầu em không lửng lơ
tới trời cao nhưng em vẫn khát khao và tin rằng: Chỉ cần có ai đó
để mình yêu thương, quan tâm thôi chẳng phải hạnh phúc lắm rồi
sao.
Đôi khi nghĩ, chẳng
cần được đáp lại chỉ cần tự mình thấy yêu người là đủ. Đó là cách
em nuôi dưỡng hy vọng trong
tình yêu. Kiểu tình yêu cổ điển và cam
chịu nhưng không phải là sự hy sinh hay nỗi bất hạnh.
Tình yêu cho em hy
vọng.
Cuộc tình thứ nhất đã
thành dĩ vãng. Hơn 4 năm trôi qua có những lúc tưởng vết thương
chưa lành vì thi thoảng em vẫn thấy đau những khi một mình đối diện
với nỗi cô đơn hoặc có ai đó đụng vào kỷ niệm. Hoặc khi lý trí đanh
lại trong em và vặc lại em những câu hỏi, những hoài nghi. Nhưng
câu trả lời đâu còn quan trọng. Vậy thì tìm hiểu để làm gì.
Dù em không thể hiểu
được những gì đã xảy ra nhưng cho đến giờ em luôn thanh thản với
quyết định của mình. Em không còn yêu người. Người cũng đã có gia
đình. Cầu chúc người luôn hạnh phúc và sự thật là em đã, đang, sẽ
sống tốt và sẽ rất hạnh phúc khi không có người bên cạnh.
Em từng khóc rất nhiều
cho tình yêu của mình nhưng tin nước mắt rơi cũng có lý do của nó.
Không phải vì em là người quá nhạy cảm mà vì em yêu bằng cả trái
tim thật thà. Em khóc khi cảm thấy bị tổn thương và cả khi em hạnh
phúc. Lúc nào em cũng triết lý rằng "Vì yêu là sống mà cuộc sống
thì không chỉ có hạnh phúc và niềm vui nó còn có cả nỗi đau và sự
tổn thương".
Nhưng cũng vì cuộc
sống có những khó khăn, vất vả và bất hạnh mà con người mới dũng
cảm tiếp tục hy vọng những điều tốt đẹp sẽ tới và nỗi đau rồi sẽ đi
qua. Khi có thời gian nhìn lại, mới bình thản nhận ra rằng: thực tế
mọi thứ không tồi tệ và kinh khủng như mình tưởng. Biết đâu, không
có nó, mình đã tuột mất một cơ hội tuyệt vời nào đó thì sao. Khi
một mối tình qua đi, có nghĩa là tình yêu không chết chỉ là kết
thúc mà thôi.
Tình yêu cho em biết
nó có khả năng hồi sinh và chữa lành vết thương.
Mẹ rất lo lắng vì mãi
đến giờ chưa thấy em đưa chàng nào về nhà ra mắt. Không thấy em đả
động gì tới chuyện chồng con, cũng chẳng hề thấy em sốt ruột. Bạn
bè nói ra nói vào nói em kén chọn hoặc bị kén chọn. Em thì cứ chống
chế, chỉ là do chưa gặp người ấy mà thôi.
Có lúc em bất cẩn mà
không hẳn thế, lúc đó em ngụy biện cho mình thì đúng hơn. Nếu em
kém may mắn trong đời không gặp được người mình thực sự yêu thương
và yêu thương mình chân thành, em muốn mình trở thành một bà mẹ đơn
thân.
Nghe em nói thế, mẹ
choáng váng. Trời đất ơi con tôi. Sao lại nghĩ thế được con? Dù gì,
một gia đình có đầy đủ, trọn vẹn cha mẹ vẫn tốt hơn con à. Mẹ em
quan niệm thế! Sống thế và đã chịu đựng mọi gian khổ để làm được
thế.
Tình yêu cho em thấy
nhiều sóng gió, thách thức phải vượt qua nếu muốn nó lớn lên và
vững chãi.
Buổi tối nay, em nhận
được một tin không lấy gì làm vui vẻ. Em có một người bạn hơi đặc
biệt một tí. Bạn ấy hỏng mắt từ bé. Có một lần em tặng cho bạn ấy
một cái túi màu đỏ và nói: "Bạn của tớ chắc không biết màu đỏ như
thế nào cả phải không? Nhưng hãy tự do nghĩ về nó theo cách của
bạn. Có người nói đó là màu của sự may mắn và nhiều người cho rằng
đó là màu của tình yêu. Tớ hy vọng cái túi này sẽ cất giữ những yêu
thương, hy vọng và niềm vui của bạn trong hành trình cuộc đời. Nó
màu gì là quyền của cậu".
Bạn em yêu một cô bé
tật nguyền và tình yêu đầy nghị lực ấy lúc nào cũng khiến tất cả
mọi người xung quanh nhìn vào ái ngại, lo lắng. Có người không cho
rằng đó là tình yêu nhưng không gọi tên được một thứ tình thay thế.
Có thể là tình thương chăng?
Em không đặt tình cảm
lên bàn cân bao giờ và em ghét cay đắng việc đó. Nên em cũng không
muốn phải đắn đo vì điều này. Số phận, ừ mà nên gọi thế, vừa tàn
nhẫn từ chối cho cô bé tật nguyền kia một cơ hội để thân thể được
lành lặn, bình thường hơn. Em biết, nỗi đau đớn, tuyệt vọng không
phải chỉ có một người đang chịu đựng.
Tình yêu cho em thấy
câu nói này thật đúng: "Yêu, không phải là đưa ô cho người yêu
đi mưa. Yêu, có nghĩa là đi trong mưa cùng với người mình
yêu".
Bình minh sẽ tới và
trái tim em cũng không thể đóng im ỉm hoặc ngủ yên mãi được. Và lúc
này đây, giữa đêm tối, em biết được tình yêu có màu gì.
Sydney 19/5/2009
Khánh Thương