
Tôi ngồi cùng bàn với hắn, chiến tranh nổ ra
liên miên. Mỗi lần bị hắn chọc tức, tôi hay lấy cây thước nhựa gõ
vào cùi chõ hắn cho bỏ ghét, hắn cũng không vừa, giựt đuôi tóc tôi
đau điếng. Có lúc giận quá, tôi rủa thầm: "Có đứa nào bị khìn mới
thích nổi nhà mi. Cầu cho mi "ở giá" suốt đời!"
Cuối năm, thầy chủ nhiệm tổ chức cho lớp về Cần Giờ,
nhà thầy chơi. Cả đám hớn hở, quậy tanh bành vườn xoài nhà thầy.
Trong lúc mọi người lo hái xoài chấm mắm đường, tôi nổi cơn lãng
mạn, đi bộ ra biển chơi.
Thấy kè đá đẹp quá, tôi cũng xắn quần trèo lên đi
lang thang. Nhưng vừa trèo lên đã bị vấp té. "Bà mang đôi giày cao
gót thế kia thì leo đá thế nào được. Cởi giày ra mà đi chứ!", "Cần
câu" xuất hiện. Bực mình nhưng tôi cũng phải nghe lời hắn, tay cầm
giày, chân đi đất, vẫn è ạch.
Bất ngờ, hắn chìa tay ra cho tôi. Một tay hắn cầm đôi
giày cao gót, tay kia hắn giữ chặt tay tôi, dắt đi. Tay hắn ấm ơi
là ấm. "Cần câu" bỗng biến thành một người đàn ông mạnh mẽ...
Chuyến về, chờ phà lâu nên khi tới thành phố đã 8 giờ tối. Chỗ tôi
gửi xe đã dọn dẹp, không còn người nào cả.
Tôi và một nhỏ bạn nữa mếu máo, tưởng mất xe đạp rồi.
Mấy đứa bạn khác đi về hết, cả người mà tôi "âm thầm để ý" trong
lớp vì rất "manly" cũng chẳng thèm đoái hoài. Duy có "Cần câu" nhận
ra vấn đề. Hắn trấn an hai đứa tôi, rồi tất tả đi xung quanh hỏi
han.
Cuối cùng hắn cũng tìm ra người giữ xe đạp. Người ta
bảo chờ lâu quá, tưởng bọn tôi không đến lấy xe nên mang về nhà
rồi. Hắn lại ngồi bệt xuống đường, chờ người ta về lấy xe cùng bọn
tôi. Chỉ đến khi chúng tôi leo lên xe, hắn mới yên tâm về.
Tối, bỗng nhiên tôi ngủ mơ thấy "Cần câu". Chợt nhận
ra, suốt năm học, hai đứa có biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp. Nhưng mà
thôi, ém nó vào một góc trái tim, lâu lâu đem ra xao xuyến chút
thôi...