
Cái bữa đó mưa lớn dữ lắm. Mới 5 giờ chiều mà ngoài trời tối
rầm. Đề phòng cháy nổ, người ta cúp điện. Chuột Nhắt thắc thỏm hỏi
tui: 'Anh Hai, khi nào ba má về?' Tui ngó ra con đường trước nhà mù
mịt nước, hắng giọng cho khỏi run: 'Sắp rồi!'.
Nhỏ em bé xíu, ngồi thu lu trong góc nhà. Mỗi khi tấm tôn lợp bếp
đập 'Rầm' một cái, nó lại giật nảy lên. Nhớ lời má dặn, tui kiếm
tấm ván lớn, chặn cánh cửa phía sau, đề phòng nước sông tràn vô
nhà.
Đang lúi húi chằn ván, bất thần ngoảnh lại, thấy nhỏ Chuột Nhắt
rón rén kiếm tui. Tui lôi nó xềnh xệch vô bếp, đặt lên chiếc ghế
đòn, quát: 'Ngồi yên đó. Mày nhúc nhích, tao uýnh bể đít!'. Quay
trở lại cửa sau thì cái búa đã mất tiêu. Nước ngoài sông đục ngầu,
dâng mấp mí các sàn nhà thấp trũng trong cái xóm lao động.
Kim đồng hồ nhích sang số 6. Chuột Nhắt lại bắt đầu rên rỉ: 'Anh
Hai, em đói bụng!' Mọi bữa, quãng giờ này, má mua bồi dưỡng cho nhỏ
em còi xương một chén cháo sườn. Nhưng mưa gió ghê gớm thế này,
cháo sườn đào đâu ra. Tui thắp ngọn đèn dầu, loay hoay rót nước từ
bình thuỷ ra chén, pha chút đường. Chuột Nhắt uống chóp chép, ngó
bộ ngon lành lắm.
Nhưng chỉ được một lúc, con nhỏ lại khóc lóc ỉ eo, xoa xoa cái
bụng lép kẹp. Tui chột dạ. Lỡ nó lăn ra chết đói thì sao?! Tui nhóm
bếp lò. Than ướt bốc khói mù mịt. Rồi tui vo gạo, đặt nồi. Mưa
giông bên ngoài mạnh hơn bao giờ hết.
Tấm tôn trên mái nhà thốc hẳn lên. Nước hắt bếp xuống ào ạt. Đèn
dầu tắt phụt. Các tia chớp loè đỏ in trên nền trời, ngước lên thấy
rõ mồn một. Cảnh tượng thật khủng khiếp. Đúng lúc đó, chân tui ướt
lạnh. Nước ngoài sông đã phá tấm ván, tràn vô nhà.
Tui đội mưa, băng qua nhà hàng xóm, mượn cây búa và nắm đinh. Lúc
quay lại bếp, tui đốt đèn dầu, ngó quanh. Hoàn toàn vắng lặng. Nhỏ
Chuột Nhắt đã biến mất. Nước dâng tới nửa bắp chân, xoáy vòng vòng.
Đột nhiên, một ý nghĩ ập đến khiến tui điếng hồn: Nhỏ Chuột Nhắt mò
ra cửa bếp và đã bị nước cuốn. Chụp cái chậu nhựa làm phao, tui lao
đi tìm em.
Nhảy qua tấm ván đổ nghiêng, bụng tui ngập trong nước. Nước mà
cuốn nhỏ em tui ra sông, coi như hết cách. Tràn đầy sợ hãi, tui lội
bì bõm trong bóng tối lờ mờ. Càng ra xa, nước càng chảy xiết.
Nước mắt hay nước mưa làm tui không thấy rõ chi nữa. Chợt, có
tiếng nức nở khe khẽ. Tui gào: 'Chuột Nhắt!' 'Anh Hai ơi…' Lần theo
tiếng kêu, tui mò sát bờ sông. Nhỏ em bám vô một thân cây, người
chìm trong nước, gương mặt bé xíu trắng nhợt nhô lên. Tui bồng em,
thả vô cái chậu, bấm ngón chân lội ngược về nhà.
Mừng rỡ cứu được Chuột Nhắt nguyên vẹn, thế mà chẳng hiểu sao, vô
trong nhà, tui lại túm nó, xáng một phát thiệt mạnh vào lưng. Nhỏ
em ôm cứng lấy tui, nín re, không hề khóc váng lên như mọi khi.
Lòng tui bỗng mềm như bún. Tui ôm nó, thì thào: Xin lỗi em nhé,
Chuột!
Tối mịt, ba má mới về được tới nhà, ôm chầm hai anh em mừng rỡ
cuống quýt. Nhưng cả hai đứa đều không đả động chuyện Chuột Nhắt
suýt trôi ra sông. Ba má đi làm cực khổ quá rồi, biết thêm việc
nguy hiểm tày trời này, lòng dạ làm sao yên.
Sau này, mỗi khi nhớ tới cái buổi chiều mưa giông đó, tui lại thấy
nhỏ em quý giá với tui biết chừng nào. Và tui có thương nó bao
nhiêu, cũng là chưa đủ.
Tham khảo các câu chuyện khác từ Góc tâm hồn - Một góc nhỏ để làm giàu tâm
hồn bạn bằng những câu chuyện cảm động và khoảnh khắc ngọt
ngào.