
Đã bao giờ bạn ở trong trạng thái kiệt quệ đến nỗi
mong có một ai đó đến giúp bạn làm mới lại chính
mình?
Đã bao giờ bạn mong chờ một điều gì đó bằng cả tấm lòng mà không
được đáp lại? Để rồi nó xảy đến với bạn ngay phút cuối cùng khi bạn
quyết định từ bỏ, theo một cái cách bất ngờ mà bạn, cả trong những
lúc ngông cuồng nhất, cũng không ngờ rằng nó sẽ xảy đến?
Đó là một buổi chiều thứ bảy. Bạn bất ngờ nhận được hai tấm vé xem
bộ phim bạn thích từ một chương trình quà tặng trên mạng mà bạn
chẳng còn nhớ mình tham gia từ bao giờ...Thật tuyệt! Ước gì tối nay
mình có thể về muộn một chút..., bạn nghĩ.
Và mẹ bạn gọi điện báo tin bố mẹ sẽ về thăm nhà ngoại. Trừ cả thời
gian đi và về, bạn có vừa đủ 90' để xem phim sau ca học thêm buổi
tối. Nhưng thế thì bạn không kịp ăn tối mất. Kệ, bạn nghĩ, nhịn một
bữa có chết đâu... Điện thoại di động lại reo, sao hôm nay bạn yêu
nó thế. Bạn mở máy và líu lo với nhỏ bạn thân về dự định tối nay
của hai đứa...
- Vậy hả? - Giọng nó vui không thể tưởng! - Tao cũng có tin này
cho mày. Muốn nghe tin gì
trước?
- Tin vui - bạn nói sau 1' lưỡng
lự.
- Ok. Chiều nay lớp học thêm
nghỉ!
- Quá tuyệt! - Bạn reo lên rồi nhỏ giọng - Tiếp
theo?
- Cũng là tin vui. Tao vừa hẹn được hot boy trường mình, tối nay
7h đi Cafe's
- Thế còn tao? - Nếu chỉ nghe giọng nói chắc chắn người ta sẽ
tưởng bạn đang nhảy như con tinh
tinh!
- ...
Đầu dây bên kia im lặng. Bạn bực tức tắt máy và gọi lại, những
tiếng 'tít' liên tục như phụ họa cho dòng chữ đang nhảy nhót trên
màn hình 'User busy'... Chưa bao giờ bạn thấy mình bất lực đến vậy,
kế hoạch hoàn hảo của bạn bị hủy vào phút chót bởi một lý do 'hơn
cả chính đáng'. Chứ còn gì nữa, nếu người được hẹn là bạn xem, con
bạn thân và 2 cái vé xem phim của nó có là
gì!
Thế là bạn phải tận hưởng chiều cuối tuần thừa thãi khoảng trống
này một mình... Hà Nội mùa thu buồn khó tả, trời xanh âm u mà không
mưa nổi, đến cả gió và nắng cũng nhạt màu như đang cười cợt tâm
trạng nặng trĩu của bạn.
Bạn đã đi bộ một đoạn dài, từ Ngọc Hà ra đến Đặng Dung, giờ bạn
lại chẳng muốn xem phim này chút nào. Một bàn tay chìa ra trước mặt
bạn và người ấy kiên nhẫn lặp lại đến lần thứ hai câu hỏi của
mình:
- Xin lỗi, bạn có vui lòng nhường lại cho tôi một chiếc trong cặp
vé bạn đang cầm trên tay kia không? Tôi đã chờ cả tuần nay nhưng vì
chút chuyện nên đến muộn...
Tò mò về chủ nhân của giọng nói nhã nhặn kia, đương nhiên bạn sẽ
ngước cặp mắt 'ngầu đời' của mình lên để 'xem xét' đối phương. Chắc
chắn bạn ngạc nhiên, vì khuôn mặt của anh ta quá đỗi bình thường,
trừ bốn con mắt giống bạn thì anh ta cũng chỉ có một cái miệng, hai
cái tai và một cái mũi. Bạn có nhớ mình đã phẩy tay và nói cộc lốc
như thế nào không? - '50k' - Nếu là bạn thì bạn sẽ bỏ đi ngay trước
một con người thô lỗ như thế, nhưng anh ta đã nói 'Cám
ơn'!
Bạn đưa cho anh ta cả 2 vé và quay lưng đi thì anh ta gọi với
theo:
- Này!
Lúc đó bạn chỉ muốn anh ta biết rằng nếu ở đây chỉ có bạn và anh
ta, anh ta sẽ 'được' hôn đất mẹ cho đến khi nào học được bài học:
'Không nên kiếm chuyện với 1 kẻ chán đời, đặc biệt khi kẻ đó là con
gái'.
Và bạn quay lại với vẻ mặt hầm hầm như đã sẵn sàng dạy cho anh ta
bài học đó. Câu tiếp theo của anh ta dạy cho bạn bài hoc: 'Không
nên nhìn mặt mà bắt hình dong. Người có khuôn mặt bình thường vẫn
có thể là bệnh nhân tâm thần vừa trốn
trại'.
- Tôi đi một mình, bạn có ngại vào xem cùng tôi không? Chúng ta có
những 2 vé mà bỏ phí thì
uổng...
Ai là 'chúng ta'? Anh mới là người phí phạm khi bỏ ra 50k để mua
lại đôi vé rồi mời chính chủ nhân của chúng đi xem cùng! Bạn đã
muốn hét lên như thế, nhưng trời mới chập tối thôi, chắc chắn là
bạn không mơ khi thấy mình bước theo anh ta vào rạp hát. Đó là bộ
phim hay nhất bạn từng xem, không biết có phải vì sự có mặt của
'một người lạ' ngồi bên cạnh không, khi mà anh ta hét to hơn và
khóc cũng nhiều hơn cả bạn?...
Bạn đã để anh ta đưa bạn về, đúng không? Chỉ vì anh ta bảo: 'Tôi
muốn xin lỗi vì đã dùng khăn giấy của bạn' Anh ta có ăn trộm đâu,
tự bạn đưa cho anh ta đấy chứ, hết chối
nhé...
Hehe, tôi cá là bạn đã có một buổi tối cuối tuần không thể quên
được với 'người lạ' ấy. Bởi vì khi chia tay, tôi đã thấy rõ ràng là
bạn hôn anh ta! À, đương nhiên là chỉ vào má thôi, vì tôi biết bạn
nhát gan đến thế nào mà. Tuy nhiên, đừng có cãi là bạn chỉ muốn cám
ơn anh ta thôi đấy, bạn không thừa bản lĩnh để nói dối anh ta
đâu...
Còn một điều bí mật nữa, điều này là do anh ta nói với tôi: Không
chỉ mình bạn bất ngờ khi gặp lại anh ấy ở trường vào cái ngày thứ
bảy của một tuần sau đó. Chính anh ta cũng không ngờ bạn lại trở
thành học sinh của anh ta, nhưng vì bạn tỏ ra ngơ ngác với cái tên
của anh ta nên anh ta 'trả đũa' đấy!
Có vẻ như bạn đã nhớ lại rồi... Cuộc đời không chỉ có những nỗi
buồn 'cứ lặp đi lặp lại' và 'đau cắt lòng y như lần đầu tiên' đâu
bạn ạ. Mà này, bạn có nhớ ra tôi là ai không đấy? Lại quên rồi
à...
Tham khảo các câu chuyện khác từ Góc tâm hồn - Một góc nhỏ để làm giàu tâm
hồn bạn bằng những câu chuyện cảm động và khoảnh khắc ngọt
ngào.