
Mẹ sinh tôi, khi anh Hai tôi mới được 25 tháng tuổi, bởi thế nên
anh chẳng muốn rời xa mẹ. Nghe mẹ kể lại, anh luôn chờ những lúc
tôi ngủ để sà vào lòng mẹ và ôm mẹ thật chặt. Nhưng khi tôi thức
dậy, anh lập tức "nhường mẹ" lại cho mình tôi.
Khi học cấp một, hai anh em tôi học chung một trường. Mỗi ngày anh
dắt tôi đi học. Giờ chơi, giữa sân trường đông đúc, nhưng lúc nào
anh cũng tìm xem tôi ở đâu. Anh hay hỏi "Có ai bắt nạt em không?".
Tôi biết anh chẳng dám đánh nhau với ai, nhưng vẫn cảm thấy yên tâm
khi có anh bên cạnh.
Nhà tôi dạo ấy rất nghèo, mỗi ngày đi học mẹ chỉ cho mỗi anh em
200 đồng, đủ để mua một cây kem hay một bịch sinh tố. Thế mà, thỉnh
thoảng giờ tan học, anh lại chờ tôi trước cổng trường để cho tôi
khi thì bịch sinh tố, lúc cây kem, có khi anh lại cho tôi cả một
cuốn truyện tranh, loại truyện mà tôi rất thích đọc. Tôi hỏi anh
"tiền đâu anh Hai mua vậy?".
Bao giờ tôi cũng nhận được câu trả lời "anh để dành". Tôi luôn
nhận những gì anh cho một cách vui vẻ hồn nhiên, mà chẳng biết anh
đã phải nhịn bớt phần quà ít ỏi của mình, để cho tôi những niềm vui
ấy.
Anh chẳng bao giờ quên tôi, cả những lúc ở nhà hoặc những lúc đi
xa, anh luôn dành cho tôi những bất ngờ vô cùng thú vị. Khi đạt
giải nhì môn Toán lớp năm trong kỳ thi Học sinh giỏi Quốc gia, anh
được mời tham dự Liên hoan Tài năng trẻ Toàn Quốc lần thứ hai tại
Hà Nội.
Lần đầu tiên đi máy bay, anh để dành cho tôi phần thức ăn của hành
khách đi trên máy bay, anh bảo để tôi biết người đi máy bay được ăn
ngon như thế nào. Tôi thích món quà ấy đến nỗi chẳng dám ăn, để
dành hôm sau mang đến lớp khoe với bạn
bè.
Khi tôi chuẩn bị thi học sinh giỏi Quốc gia môn toán lớp năm, ai
cũng biết tôi không giỏi như anh, nên nói với tôi "ráng lấy được
giải khuyến khích". Chỉ mình anh bảo "anh để dành giải nhất cho em
đấy!". Vâng, chưa bao giờ tôi từ chối những gì anh để dành cho tôi.
Tin tôi đạt giải nhất Quốc gia môn Toán đã làm ngạc nhiên tất cả
mọi người, trừ anh.
Bây giờ anh đang du học ở nước ngoài, hè vừa qua anh bảo không về
nghỉ hè vì muốn mẹ để dành tiền mua xe mới cho tôi. Nhưng tôi chẳng
còn bé bỏng như xưa để nhận những gì anh cho một cách vô tư. Tôi đã
học được ở anh bài học để dành và quyết định không mua xe mới, mà
dành tiền mua vé máy bay cho
anh.
Tôi biết mình chẳng thông minh và nghị lực như anh, nhưng điều tôi
chắc chắn học được ở anh là sự quan tâm đến người khác. Tôi đã hiểu
chẳng phải đợi đến khi mình đầy đủ, dư thừa mới có thể cho người
khác, mà nếu biết để dành, biết bớt lại một chút phần của mình thì
ở bất cứ hoàn cảnh nào ta cũng có thể chia sẻ với người khá
được.
Tham khảo các câu chuyện khác từ Góc tâm hồn - Một góc nhỏ để làm giàu tâm
hồn bạn bằng những câu chuyện cảm động và khoảnh khắc ngọt
ngào.