
Trước khi đi học xa nhà, hắn đưa nó một chiếc hộp. "Buồn thì
nhắn tin qua cho tao".
Nó mở ra, một chiếc điện thoại di động màu hồng xinh xắn.
Hết mùa thu. Những cơn gió bắt đầu se se lạnh, tối lại nhận được
những dòng tin nhắn thật ấm áp. "Mày còn thói quen ăn kem vào trời
lạnh không đấy? Có mang chiếc khăn quàng cổ tao gửi cho
không?"
Lễ Giáng sinh. Ngày nào hắn cũng vẫn nhắn tin đều đều. "Noel bên
đây vui quá, nhưng mà có mày chắc sẽ vui hơn. Tấm thiệp nhạc tao
tặng đẹp chứ nhỉ?"
Những ngày đầu năm mới, theo thông lệ, vẫn là những dòng tin nhắn,
nhưng sao nó thấy đau đớn quá. "Tao đang để ý một nhỏ, mày làm quân
sư cho tao nhé!". Làm bộ tư vấn mà sao cảm thấy khó chịu vô
cùng...
Rồi một ngày...
Hắn không gửi tin nhắn nữa...
Ban đầu, cứ tưởng hắn bận thi nên quên, nên nó nhắn tin lại tới
tấp, chứ không để hắn bắt chuyện như trước. "Mày bận thi à? Hay là
quên tao rồi? Chắc là đang hạnh phúc bên người ấy chứ gì? Đáng
ghét!"
Hai tháng trôi qua...
Vẫn không một tin nhắn nào đáp lại.
Nó hụt hẫng. Chiếc điện thoại màu hồng bị chìm vào lãng
quên.
...
Hè, thời tiết thất thường, khi nắng thì gay gắt mà khi mưa thì ào
ạt. Nó cảm nặng, nằm nhà mấy ngày...Chợt, giai điệu "Love Paradise"
quen thuộc từ chiếc điện thoại vang lên. Nó trùm mền kín đầu, khóc
thút thít. Nghe tiếng mẹ văng vẳng trả lời điện thoại ngoài cửa
phòng. "Nó bệnh nặng rồi con ạ!", "Không, hơn một tuần chưa khỏi
đấy", "Cô không biết, nó kêu cô nghe điện thoại, con ở bên đó khỏe
không? Chừng nào về?", "Ôi! Thế thì còn gì bằng!"
Giả bộ làm lơ nhưng nó vẫn dỏng tai lên nghe xem mẹ nói gì. Nhưng
nỗi bứt rứt vẫn chưa nguôi.
Một tuần sau...
Đang ngồi trên chiếc xích đu trước nhà, hắn đến. Nó dửng dưng như
không.
"Không chịu hỏi thăm à?"
"Có ấy chăm sóc mày rồi, tao khỏi lo".
Chuông điện thoại của hắn vang lên giai điệu "Love Paradise", màn
hình hiện lên chữ "Honey". Hắn tắt máy, xóa luôn số điện
thoại.
"Ghê gớm! Honey luôn cơ đấy! Sợ nàng hiểu lầm à? Yên tâm, đưa điện
thoại đây, tao giải thích cho".
Hắn nắm lấy bàn tay nó. Mặt nó đỏ bừng. Hai bàn tay nóng
hổi.
"Bây giờ tao đã xác định được ai là một phần của cuộc đời tao. Nhỏ
không hiểu tao và quan tâm đến tao như mày".
Trong nắng chiều, gương mặt trắng hồng của nó xinh đến lạ. Ánh mắt
rạng ngời niềm hạnh phúc.
"Chiếc điện thoại giờ không dùng để nhắn tin nữa đâu nha!".
"Ơ, thế thì để làm gì?" - Mặt nó ngạc nhiên trông thật buồn
cười.
"Để...gọi, ngốc quá!" - Nói rồi hắn cốc lên đầu nó. Bóng của một
nhỏ rượt đuổi một thằng nhóc tan dần trong ánh chiều hoàng
hôn.
Từ đó trở đi, sáng nào cũng vang lên giai điệu Love Paradise quen
thuộc, và ở đầu dây bên kia là một giọng trầm nghiêm nghị: "Ngủ
nướng nhiều có hại cho sức khỏe đó nha!"
Tham khảo các câu chuyện khác từ Góc tâm hồn - Một góc nhỏ để làm giàu tâm
hồn bạn bằng những câu chuyện cảm động và khoảnh khắc ngọt
ngào.