
Đối với bạn, hai mưoi ngàn có là số tiền quá lớn không? Chắc
chắn là không bạn nhỉ.
Hai mươi ngàn đối với teen hôm nay, rõ ràng chẳng phải là một số
tiền quá lớn, thậm chí, nó còn là nhỏ. Hai mưoi ngàn không đủ mua
một cái áo, không đủ cho những kì vi vu ăn hàng của chúng
mình.
Thế nhưng bạn ơi, nếu bạn từng chứng kiến cảnh một người mẹ lam lũ
kiếm hai mươi ngàn thì ắt hẳn, bạn sẽ thấy nó lớn đến chừng nào, và
đồng tiền từ mồ hôi xương máu, bao nhiêu cũng là quý. Tớ kể cho bạn
nghe câu chuyện này nhé.
Hôm ấy, nhà tớ sửa nhà, đập tường ra, nền nhà cũng bị phá nát.
Những người thợ đem dọn đống xà bần ấy vào một góc, để lát nữa kêu
ve chai hay ai đó chở đi với giá vài ngàn đồng. Một người gánh ve
chai đi ngang qua, bà nhìn trong những đống xà bần, rác rưởi
ấy.
Lụi hụi moi từ trong đống đổ nát ấy ra những mảng bê tông có chứa
sắt bên trong, không có vật dụng gì đủ cứng, không dám hỏi mượn
những người thợ, người bán ve chai lam lũ ấy đã cặm cụi ngồi đập
từng mảng bê tông như thế xuống mặt đất, cốt lấy cho bằng được
thanh sắt nhỏ nặng chưa tới 1kg trong ấy.
Tớ quan sát bà lúc 2-3h chiều gì ấy, rồi chaỵ vào trong nhà. Đến
xế chiều, thợ thuyền lục đục dọn dẹp kéo nhau về, tớ ra ngoài, bà
ve chai vẫn ngồi ấy, đang đập nốt những mảng bê tông cuối cùng còn
dính trên thanh sắt. Tớ áng chừng đống sắt vụn bà đập được khoảng
4kg là cao lắm.
Xót xa, tớ chạy vào trong lấy mớ báo cũ, lon còn sót lại trong
nhà, đưa bà ấy và hỏi "mớ sắt này đem bán thì được bao nhiêu hả dì,
con thấy dì ngồi đập từ chiều..". Người bán ve chai với mớ tóc bắt
đầu bạc ấy, mỉm cười trả lời tớ bằng cái giọng như mọi thứ đều rất
bình thường rằng "khoảng hai chục ngàn con à".
Tớ đã thốt lên "dì ngồi đây suốt từ chiều đến giờ này chỉ để kiếm
hai chục..." im bặt vì biết mình lỡ lời, tớ hơi ân hận, nhưng chẳng
biết làm gì. Người bán ve chai vẫn nói bình thản "Ừ, hai chục thôi,
nhưng dì có đi cả chiều nay cũng chẳng lời đến hai chục đâu con,
ngồi đây đập mớ bê tông này, kiếm được hai chục đủ mua cơm tối nay
cho hai đứa con dì là mừng rồi con à"...
Rồi bà quẩy gánh ve chai lên vai, bước thấp bước cao, đi tiếp. Tớ
vẫn đứng đó, lặng người vì bài học mới nhận được, tiếng rao "ai ve
chai không" vẫn còn vang lên trong lúc trời đã sẩm tối ...
Không biết các bạn nghĩ sao, nhưng mình thật sự xúc động trước
việc làm của người gánh ve chai ấy, bỗng dưng thương cha mẹ vô
cùng. Họ đã cực khổ đi sớm về muộn để kiếm cơm ăn áo mặc, mọi chi
phí khác cho chúng mình.
Trong khi ấy, mình chỉ ăn chơi, phung phí tiền bạc, và luôn cho
rằng "hai mươi ngàn ư, chuyện nhỏ" để hôm nay mới chứng kiến được
rằng để làm ra hai mươi ngàn ấy, có những người đã phải cực khổ đến
thế nào...
Qua câu chuyện này, mình chỉ muốn nói một điều rất nhỏ thôi, hãy
trân trọng những đồng tiền kiếm được của cha mẹ ta.
Tham khảo các câu chuyện khác từ Góc tâm hồn - Một góc nhỏ để làm giàu tâm
hồn bạn bằng những câu chuyện cảm động và khoảnh khắc ngọt
ngào.