
Khi nhìn kỹ đứa bé tôi phát hiện ra là nó không có tay và chân, chỉ
có đầu, cổ và thân người. Cô bé mặc một chiếc váy màu trắng có
những chấm bi đỏ.
Khi cặp vợ chồng tiến lại phía tôi để trả tiền, tôi đã nháy mắt
với cô bé. Để đáp lại cô bé đã mỉm cười với tôi. Một nụ cười rất
đẹp. Trông phút chốc tôi chẳng còn một chút ấn tượng rằng đó là một
bé gái tàn tật nữa mà chỉ còn hình ảnh một cô gái vô cùng xinh đẹp
và hạnh phúc.
Cô bé đã truyền cho tôi niềm tin vào cuộc sống, biến tôi từ một
anh chàng sinh viên vừa tốt nghiệp đại học đang chán nản thành một
người đầy ước mơ, hoài bão, dự định và quyết tâm.
Mười năm đã trôi qua, bây giờ tôi đã là một thương nhân thành đạt.
Mỗi khi tôi gặp chuyện buồn, mỗi khi cảm thấy thất vọng tôi lại
nghĩ đến những khó khăn của người khác và cảm thấy mình vẫn còn rất
may mắn.
Tôi cũng nghĩ về cả cô gái bé nhỏ và bài học mà cô đã dạy cho tôi
từ ngày xưa.
Tham khảo các câu chuyện khác từ Góc tâm hồn - Một góc nhỏ để làm giàu tâm
hồn bạn bằng những câu chuyện cảm động và khoảnh khắc ngọt
ngào.