
Tôi đã đến tham dự lễ tang với một tâm trạng rối bời: công việc thì
ngổn ngang, nhà cửa thì bề bộn và trên hết là cảm giác sợ hãi sao
cuộc sống lắm điều rủi ro đến thế.
Trên đường rời khỏi lễ tang tôi đã gặp Marilyn, một người bạn thân
của mình. Chị cũng đến dự tang lễ. Chị là một người bạn rất tốt,
luôn có mặt bên chúng tôi trong những lúc vui và cả những lúc buồn
để cùng chia sẻ. Cách nói chuyện của chị khiến cho ai cũng cảm thấy
vui vẻ.
Hôm đó chị đã giữ tôi lại và hỏi han tình hình sức khỏe, công
việc, nhà cửa của tôi. Lúc đó tôi đang rất mệt mỏi, căng thẳng vì
mọi thứ đều chẳng ra đâu vào đâu nên kể hết cho chị nghe. Chị lắng
nghe một cách chăm chú "bầu tâm sự" của tôi rồi đặt nhẹ tay lên má
tôi và bảo: "Nhưng em thân yêu, ít nhất em vẫn còn cuộc sống
này."
Cái chạm tay dịu dàng của chị lên má tôi, sự điềm tĩnh trong giọng
nói của chị và đặc biệt là những lời chị nói: "Ít nhất em vẫn còn
cuộc sống này!" khiến tôi thực sự bừng tỉnh. Đột nhiên tôi cảm thấy
mọi lo âu, mệt mỏi trong người đều tan biến hết.
Từ ngày hôm đó mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, căng thẳng tôi lại tự
nhắc nhở mình rằng: "Ít nhất mình vẫn còn cuộc sống này!"
Phải! Cho dù mọi chuyện có trở nên tồi tệ đến đâu thì tôi vẫn còn
cuộc sống này và tôi phải thầm cảm ơn điều đó. Và tôi cũng hiểu ra
rằng cuộc sống qua ngắn ngủi, tôi sẽ không chôn vùi nó trong những
đau khổ nữa, tôi sẽ không bỏ lỡ một giây phút nào.
Tham khảo các câu chuyện khác từ Góc tâm hồn - Một góc nhỏ để làm giàu tâm
hồn bạn bằng những câu chuyện cảm động và khoảnh khắc ngọt
ngào.