
Một mùa hè cách đây 33 năm sáng
nào tôi cũng bắt xe buýt ra ngoại ô. Xe buýt luôn đầy người nhưng
chúng tôi chỉ ngồi đó im lặng và hầu như chẳng ai nói với ai câu
nào.
Trong số những hành khách đó có một
người đàn ông nhỏ bé đã luống tuổi. Ngày nào ông cũng đi xe, chẳng
bao giờ tôi thấy ông vắng mặt.
Ông có dáng đi còng lưng, trên mặt lúc nào cũng hiện lên một nỗi
buồn. Ông phải khó khăn lắm mới trèo lên được xe buýt và luôn chọn
chỗ ngồi ngay sau người lái xe. Chẳng có ai để ý nhiều đến ông
cả.
Ngày qua ngày, xe buýt vẫn đi, vẫn thầm lặng như thế…
Bỗng một buổi sáng khi bước lên xe buýt ông chào người lái xe và
mỉm cười với những người còn lại. Anh lái xe gật đầu đáp lại một
cách dè dặt còn tất cả chúng tôi vẫn im lặng.
Ngày hôm sau mọi người thấy ông lên xe với một vẻ rất hào hứng,
mỉm cười và nói to: "Xin chào tất cả mọi người!" Chúng tôi ngạc
nhiên, nhìn lên và cũng có người đáp lại: "Xin chào!"
Những tuần sau đó mọi người bắt đầu thân thiện và vui vẻ hơn khi
ngồi trên xe buýt. Người bạn già ngày càng ăn mặc chỉnh tề hơn: một
chiếc áo vét dù nó đã cũ, một chiếc cà vạt mặc dù đã lỗi mốt, đầu
tóc thì được chải rất gọn gàng. Ông chào chúng tôi hàng ngày và tất
cả chúng tôi đều đáp lại lời chào đó của ông.
Có hôm ông còn mang lên xe cả một bó hoa dại. Trông chúng đã hơi
héo một chút vì trời quá nóng. Nhưng ông không hề để ý đến điều đó
mà lại còn diễn kịch với bó hoa cho chúng tôi xem.
Ông quay một vòng làm dáng và hỏi: "Anh đã có bạn gái chưa,
Charlie?" Chúng tôi còn chưa biết tên của ông là Charlie rồi ông
gật đầu một cách ngượng ngùng và nói: "Có rồi."
Các hành khách khác huýt sáo và vỗ tay tán thưởng màn trình diễn
của ông. Charlie cúi đầu và vẫy vẫy bó hoa để tỏ lòng cảm ơn trước
khi ngồi xuống.
Mỗi sáng sau đó Charlie đều mang lên xe một bông hoa. Một số hành
khách quen thuộc còn mang hoa đến cho ông. Ông bạn già ngày càng
trở nên thân thiết hơn với mọi người.
Không những thế, tất cả chúng tôi cũng trở nên thân thiết với nhau
hơn, chia sẻ với nhau những bài báo, những câu chuyện.
Cứ như thế, hết mùa hè lại đến mùa thu, chúng tôi đã có những buổi
sáng vui vẻ trên xe buýt… Chúng tôi thầm cảm ơn người đàn ông nhỏ
bé và không có gì nổi bật nhưng có đủ sức mạnh để mang mọi người
đến gần nhau hơn.