
Dạo gần đây, nhà mình có thêm
chủ đề mới, cực nóng: "Chị hai có bạn trai". Mẹ cứ nói đùa: "Giờ mẹ
phải tranh thủ la mắng tụi bay, chứ không, mai mốt đi lấy chồng hết
rồi không mắng được". Thoáng trong câu nói đùa, con nghe giọng mẹ
buồn buồn.
Dạo gần đây, nhà mình có thêm chủ đề mới, cực nóng: "Chị hai có bạn
trai". Mẹ cứ nói đùa: "Giờ mẹ phải tranh thủ la mắng tụi bay, chứ
không, mai mốt đi lấy chồng hết rồi không mắng được". Thoáng trong
câu nói đùa, con nghe giọng mẹ buồn buồn.
Từ đêm đầu tiên gia đình mình chính thức còn ba thành viên, mẹ đã
nằm giữa hai đứa con - gái lớn bên trái và gái nhỏ bên phải - cho
đến tận bây giờ. Và suốt bao nhiêu năm nay, ba mẹ con mình vẫn nằm
như vậy, từ căn phòng nhỏ ở gác lửng nhà ngoại, rồi đến căn nhà đầu
tiên ba mẹ con mình thuê ở đường Trần Hưng Đạo, căn nhà thứ hai ở
đường Nguyễn Đình Chiểu, thứ ba… thứ tư…
Đêm đầu tiên gia đình mình chỉ còn ba người - đó là đêm giáp tết.
Con, đứa con gái đã 16-17 tuổi vẫn ôm mẹ thật chặt và khóc tấm tức
như thuở lên ba đi lạc trong rạp hát sau giờ giải lao. Con nhớ ba,
con thấy căn phòng nhỏ ở gác lửng nhà ngoại sao mà rộng quá, sao mà
lạnh quá!
Mẹ thương con gái, cứ dỗ dành mà cổ thì đặc nghẹn không nói được
câu nào, chỉ có bàn tay cứ xoa xoa lưng con… Rồi chị hai tìm được
chỗ dựa ở mối tình đầu, hạnh phúc của tình yêu ấy đủ để xoa dịu cảm
giác trống vắng tình cảm gia đình trong chị hai - ít nhất là thời
điểm đó.
Mẹ thấy con gái út cứ lủi thủi ra vào, đi đâu cũng đi với mẹ, lại
thương lại xót, mẹ xúi con đi chơi đi, xúi con đi mua sắm đi -
chuyện mà trước đây mẹ chưa làm bao giờ…
Lúc vui, ba mẹ con nằm chọc ghẹo nhau, giật mền, giành gối. Lúc
buồn, mẹ không ngủ được, hai đứa con gái lại thay phiên nhau, chị
Hai thì rủ rỉ mẹ đừng buồn, con cộc tính thì lại cằn nhằn mẹ buồn
chi vậy, để sức mai đi chợ nấu cơm tụi con ăn còn vui hơn... Cứ
thế...
Chị hai chia tay mối tình đầu, chị nằm khóc rấm rứt, con dựa lưng
vào tường im lặng và mẹ thì ngồi kế bên vỗ vỗ vai chị hai. Lúc chị
hai bị đụng xe, mình đầy vết thương, mẹ cũng suốt đêm ngồi kế bên
chị, giúp chị kê lại gối gác chân mà không làm chị đau. Và khi con
bệnh, nửa đêm phát sốt, con khẽ khàng ngồi dậy tìm thuốc uống là mẹ
biết ngay, lại hỏi vọng xuống nhà: con bị sao vậy, tìm thuốc gì mẹ
lấy cho… Cứ thế...
Rồi đây, khi chị hai lấy chồng…
Đêm đêm con sẽ nằm lấn vào trong, cho mẹ nằm sát tường… nhưng
không biết khoảng cách bé xíu từ chỗ mẹ nằm lúc đó tới sát tường có
giúp mẹ cảm thấy đỡ trống vắng về phía bên trái không…
Chị hai nhõng nhẽo với mẹ, đòi mẹ phải nấu cơm mỗi ngày để chị về
là ăn ngay. Con thì vừa sợ mẹ nhọc công, vừa đi về giờ giấc thất
thường nên dặn mẹ không phải lo, con sẽ tự ăn. Nhưng nếu chị hai
lấy chồng rồi, con sẽ bắt mẹ mỗi ngày đi chợ, nấu cơm cho con, con
sẽ ăn luôn cả phần chị hai…
Nhưng nếu… con cũng đi lấy chồng?
Không biết đống mền gối nhà mình có đủ lấp đầy khoảng trống bên
trái và cả bên phải - chỗ nằm của hai đứa con không? Nửa đêm trời
mưa, mẹ không thể lấy cái mền để đắp cho cái gối hay lấy cái gối
này kê dưới cái gối kia như đã từng đắp mền cho con, kê gối cho chị
hai...
Hay là… mẹ lại lấy chồng đi. Con bảo ba về xin lỗi mẹ và mẹ lại
tha thứ cho ba nhé! Mẹ vẫn thường cười khẩy mạnh miệng nói tao sống
vầy quen rồi, tự do thoải mái quen rồi. Nhưng con biết, phụ nữ lúc
nào cũng cần có người chia sẻ, cần người thân bên cạnh để mình được
hy sinh, được thương yêu, được chăm sóc.
Nhìn cảnh ba mẹ của bạn bè quây quần trong buổi cơm tối như nhà
Ngucy, đưa nhau đi xem ca nhạc như ba mẹ Data, hay chỉ cần bà nấu
cơm - ông quét nhà như ba mẹ thằng Nhân… mà con không khỏi chạnh
lòng.
Mẹ cũng là phụ nữ, mẹ cũng cần có người đàn ông mà mình hết mực
thương yêu bên cạnh. Hai chị em con làm sao lấp đầy vị trí
ấy?...