
16 tuổi. Cô bé xinh như hoa đồng nội tỏa hương trong ánh mặt
trời...
Cậu bé ấy vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt khác lạ lắm. Mỗi lần
giúi vào tay cô bé thanh chocolate, hắn lại bỏ chạy…
Sao bạn khóc vậy?"
"Mẹ mình bệnh. Mà ba mình đi đâu mấy ngày rồi. Mình không biết làm
sao cho mẹ hết bệnh..." - nói rồi cô bé khóc rấm rứt.
"Bạn đừng có khóc nữa. Mình có hai thỏi chocolate. Mình không ăn.
Mình tặng bạn và mẹ bạn nè. Bạn khóc, mẹ bạn buồn lắm đó. Bạn đưa
kẹo cho mẹ bạn ăn đi, mẹ bạn sẽ hết bệnh cho xem!"...
"Bin! Về mau! Ai cho con nói chuyện với con bé nhà quê đó!" - một
người giúp việc, đứng sau cánh cổng sắt sang trọng, kín cổng cao
tường, đang nói vọng ra...
Thế là cậu bé chạy như bay về ngôi biệt thự...
Cô bé cũng lầm lũi bước về ngôi nhà dột nát của mình...
16 tuổi. Cô bé xinh như hoa đồng nội tỏa hương trong ánh mặt
trời...
Cậu bé ấy vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt khác lạ lắm. Mỗi lần giúi
vào tay cô bé thanh chocolate, hắn lại bỏ chạy...
Một lần nọ, ở ngôi biệt thự sang trọng phát ra tiếng loảng xoảng
từ ly tách, chén dĩa...
Và rồi, một chiếc xe hơi mới cáu đỗ xịch trước cổng. Người phụ nữ
sang trọng - mẹ của cậu bé - cuốn gói đi theo người đàn ông lạ
mặt.
Cậu bé bước ra, tặng cho cô bé cả một hộp chocolate đắt tiền, kèm
theo dòng chữ "I love you", rồi gạt nước mắt, đi thẳng...
Đó là hộp chocolate mà ba cậu bé định tặng mẹ cậu. Nhưng
mà...
Kể từ đó, cô bé và cậu bé hàng xóm năm xưa...chỉ còn là kỉ niệm
đẹp.
18 tuổi. Cô bé như một thiên thần.
Lên thành phố học. Cô bé như bị cuốn đi bởi bao thứ lộng lẫy và xa
xỉ.
Valentine. Cô bé nhận được khá nhiều món quà đắt tiền. Điện thoại,
nước hoa, trang sức...
Nhưng rồi...
Một cậu bạn, học cùng trường đại học, chạy lướt qua cô bé như một
làn gió. Để rồi khi định thần lại, cô bé thấy trong tay mình là một
viên kẹo chocolate hình trái tim...
Kí ức bỗng ùa về như thước phim quay chậm.
Giọt nước mắt trên má bỗng lăn dài...
Cô bé và cậu bé năm xưa, chẳng ai được sống trong một gia đình có
tình yêu trọn vẹn. Cô bé bất hạnh hơn, vì sống trong cảnh nghèo
khó. Cậu bé thì là một cậu ấm, nhưng cũng chẳng sung sướng
gì...
Những viên kẹo chocolate ngày ấy...là những niềm an ủi lớn lao cho
nhau. Dù nó chẳng có giá trị vật chất, nhưng sao lúc ấy cô bé cảm
thấy vui biết nhường nào...
Cậu bé năm xưa đâu rồi...Sao cô bé nhớ quá...
Cô bé giờ cũng đâu còn nữa...Hãy nhìn đi, hiện tại chỉ còn một cô
bé 18 tuổi lộng lẫy, đi xe đẹp, có điện thoại đắt tiền...
Cho viên kẹo chocolate vào miệng. Vừa ngọt, vừa đắng...