
Biết bao sinh viên đã lạc mất hoài bão và chôn vùi tuổi trẻ của
mình vì nhiều cám dỗ, trong đó có tôi...
Mờ mắt
Tôi bước chân vào Đại học với biết bao niềm hi vọng của gia đình.
Tôi mừng một, gia đình, xóm giềng mừng mười. Đã lâu lắm rồi ở quê
tôi mới có người đỗ đại học.
Và thế là tôi lên thành phố. Cuộc sống nơi đây không yên bình như
ở quê - nó ồn ào, náo nhiệt và đầy mê hoặc. Sau một tháng xa nhà,
tôi quen được rất nhiều bạn mới. Tôi nghĩ đơn giản: càng có nhiều
bạn càng tốt chứ sao đâu.
Là sinh viên, mới gặp nhau là nhậu, vui cũng nhậu, buồn cũng nhậu,
rảnh thời gian cũng... nhậu. Tôi bắt đầu lao vào các cuộc nhậu thâu
đêm suốt sáng, những lần đầu nôn thốc nôn tháo cũng sợ, nhưng vì
đám bạn khuyến khích nên tôi cũng đâm đầu nghe theo.
Đêm uống rượu say, sáng dậy đầu đau như búa bổ, tôi không tài nào
bước chân đi học nổi, vậy là... ngủ tiếp. Mấy hôm đầu tôi tự nhủ
nghỉ học một vài buổi cũng chẳng sao, nhưng dần dần tôi đã quen với
việc không đến trường.
Về sau cho dù đêm không nhậu thì sáng tôi vẫn không đi học mà la
cà ở các quán cà phê, tiệm internet,... Có khi cả tháng trời tôi
mới đến lớp một lần. Cá độ bóng đá, lô đề, bài bạc, game online...,
không trò nào là tôi không biết, mà đã biết thì nghiện luôn.
Giật mình
Mới năm thứ nhất mà tôi đã nợ tới 12 môn học và tất nhiên tôi bị
đuổi học. Bạn bè, người thân, ai cũng nhìn tôi với ánh mắt trách
móc.
Mẹ tôi khóc ngày khóc đêm, lo lắng, buồn phiền vì tôi nên đổ bệnh
nặng và mất. Bố tôi phải bán tất cả tài sản, vay họ hàng, ngân hàng
để vào trả nợ cho tôi. Chỉ trong một thời gian ngắn mà bố đã gầy đi
rất nhiều.
Mẹ mất khiến tôi hối hận và thức tỉnh bản năng làm người. Thâm tâm
tôi luôn tự hứa sẽ làm lại từ đầu, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm bố
vui, để xoá vết nhơ mà tôi đã gây ra.
Đây là sự thật về đời sinh viên của tôi, mong các bạn hãy lấy đó
làm bài học: Đừng bao giờ phạm sai lầm như tôi nhé! Cuộc đời còn
lắm những cạm bẫy chông gai, hãy rèn luyện bản lĩnh để vượt qua
nó.