Mẹ tôi không nói chuyện với cha tôi. Mẹ đã
không nói với cha năm năm rồi…
Tôi đã khóc vào lần cuối cùng mẹ nói với cha. Tôi đã thấy cha mẹ
nói chuyện với nhau dù tôi không nghe được lời. Cha thì thầm, mẹ
cũng thì thầm.
Hình dáng của hai người hiện lên trong ánh sáng khung cửa sổ ở
cuối sảnh đường dài. Cha tôi vươn người về phía giường mẹ nằm, trán
chạm vào trán. Tấm biển "Phòng Giải Phẫu" ở trên cánh cửa ở phía
sau họ. Tay nắm chặt tay như thể họ đang nắm giữ trái tim
của nhau. Như thể họ lần đầu tiên gặp nhau, như thể hai người tình
bị ép phải xa nhau. Bị ép chia tay trong ngày của sống và chết. Họ
phải quyết định cùng nhau, phẫu thuật hay là chết.
Mẹ tôi bị một chứng bệnh làm máu không đến được não. Trải qua ba
năm, bệnh tật đã làm cuộc sống của mẹ xấu đi đến đáng sợ. Cuộc sống
của mẹ có thể được kéo dài nếu cuộc phẫu thuật được tiến hành ngay.
Đã có mười hai con người dũng cảm đi trước và chỉ có ba người đã
thoát khỏi bệnh. Tôi đã chứng kiến cha mẹ mình suy nghĩ để đi đến
quyết định, cả hai đều nguyện cầu trước cái chết. Mẹ tôi muốn sống,
muốn làm thử. Những vòng xoáy, quay cuồng...
Chúng tôi biết mẹ đã dũng cảm như thế nào. Cả ba chị em chúng tôi
tập trung quanh giường của mẹ trong bệnh viện cảm thấy thời gian
như đẩy chúng tôi tiến tới ngày định mệnh hôm sau.
Cha đã thức cả đêm để cầu nguyện, những lời cầu nguyện của tình
hêu. Thật đau đớn khi phải rời cha vào đêm đó, thật quá đau đớn khi
nghĩ đến cha phải cô đơn một mình.
Nhưng cha nói với chúng tôi rằng cha không cô đơn, ít nhất là
vào đêm đó, cha đã có tình yêu của mình. Và bình minh tới. Chúng
tôi hôn mẹ, ôm cha và đi theo giường của mẹ cho đến khi chỉ có một
người được phép đi tiếp bên cạnh.
Cha đã đi tiếp bên cạnh mẹ cũng như cha vẫn luôn làm vậy. Hai
người đã ở bên nhau trong suốt bao khó khăn. Mẹ đã mồ côi từ bé và
phải sống hết nơi này qua nơi kia. Cha cũng là con út thứ chín
trong một gia đình nghèo.

Và họ đã tìm thấy trong nhau gia đình của
mình.
Chúng tôi, những đứa con rất được yêu thương. Chúng tôi được cha
mẹ cho những gì mà hai người đã không thể có thủơ thiếu thời: an
bình, giáo dục, đạo đức. Chúng tôi được sinh ra từ tình
yêu.
Tôi thấy cha hôn mẹ và hai người rời nhau. Mẹ được đưa qua cánh
cửa, một mình. Cha, lưng quay về phía tôi, đặt tay lên cánh của,
cầu nguyện cho tình yêu và sức mạnh và hy vọng.
Tình yêu của sự hy sinh bản thân. Một tình yêu quá lớn tới mức ông
ước mong mang hết cái đau cho mẹ, người đang phải chịu một
mình.
Và dù với tình yêu của chúng tôi bao quanh, cha vẫn đi một mình
khi chúng tôi chờ mẹ tỉnh lại.
Cuối cùng, mẹ đã mất tiếng nói nhưng mẹ đã thắng trong cuộc chiến
vì sự sống.
Mẹ đã không nói với cha năm năm rồi, nhưng đối với cha, chỉ chừng
đó đã là quá hạnh phúc…